...Chỉ có trời là lớn nhất -Khổng Tử

Chủ Nhật, 6 tháng 5, 2012

Đâu Phải Là Ký Ưc (9)

  tiểu thuyết của Nguyễn Thanh Hiện 

gửi Ngàn :
có thể đấy là những đoản khúc
dành cho những người hát rong đương đại.



 Henri Matisse - Nu Bleu



Nghe tiếng kêu la đau đớn, lũ chim bay tới. Nhưng trông thấy chẳng phải loài giống của mình, thì bay đi.

Người mẹ trở mình, kêu la, thân thể vẫn ướt đầm máu. Cơn đau sinh nở như nỗi thống khổ bất chợt ập xuống người mẹ vào một buổi sáng mùa hạ có hoa muồng nở khắp khu rừng hoang .
Xin cho mẹ tròn con vuông. Người mẹ cắn răn, thì thào. Và ngất đi. Trong cơn mê sảng vì đau đớn, người mẹ nghe có tiếng khóc trẻ thơ. Khi tỉnh lại thì trông thấy nơi mặt đất ướt đầm máu, không phải là  đứa con, mà chỉ có những tay chân của đứa con, đôi tay đang vói tìm gì đấy, còn đôi chân thì đang bước loanh quanh ở gần đó. Người mẹ lại ngất đi vì sợ hãi.
Nghe tiếng khóc trẻ thơ, lũ hươu nai kéo tới. Nhưng trông thấy chẳng phải loài giống của mình, thì bỏ đi.
Mây đen bỗng ùn kéo tới, bầu trời trở nên xám ngắt. Núi rừng vẫn có vẻ hoang vắng như từ lúc xảy ra cuộc sinh nở khó khăn của người mẹ.
Nghe có tiếng nói của con người, người mẹ mở mắt nhìn. Thì thấy nơi mặt đất ướt đầm máu, không phải là đứa con nguyên vẹn, mà chỉ có một nửa.
Xin chào mẹ của con.  Đứa con chỉ có phần thân thể và chiếc đầu nửa người nửa sói cất tiếng chào hỏi. Người mẹ gọi to lên mấy tiếng con ơi. Rồi ngất đi. Và những tay chân của đứa con  vẫn còn nằm mỗi nơi một thứ.
Nghe có tiếng sói tru, lũ sói trên rừng lần lượt kéo đến chỗ mẹ con của người mẹ. Chúng  đông đến nỗi chẳng còn nhìn thấy rừng cây, mà chỉ  thấy những sói với sói. Như thế nghĩa là sao, hỡ con? Người mẹ thấy sói đến đông thế nên hỏi. Một nửa của con là thuộc loài giống sói.  Đứa con chỉ có phần thân thể và chiếc đầu nửa người nửa sói vẫn nằm dài bên người mẹ, bảo. Rồi tru lên những tràng dài. Lũ sói đang vây kín chung quanh cũng tru lên. Người mẹ có vẻ hốt hoảng lắm.
Mưa. Làm như thể đấy là phép màu của trời đất để xóa đi những dấu vết của những thứ nằm bên ngoài nhận thức của con người. Không còn thấy máu nơi mặt đất. Không còn thấy máu nơi thân thể của người mẹ. Và sau cơn mưa thì con của mẹ đã đầy đủ chân tay. Người mẹ khẽ đưa tay vuốt lên tóc con. Cũng chẳng hiểu là do sự kỳ diệu của bàn tay mẹ, hay là do mưa đã xóa đi thứ dấu vết kỳ dị, khi đưa tay vuốt tóc con, người mẹ đã nhìn thấy gương mặt rạng rỡ của đứa con trai mình. Ôi, con của mẹ. Thứ tiếng kêu hạnh phúc tiếp ngay sau những lo âu hốt hoảng buột thốt ra từ nơi cửa miệng của người mẹ khốn khổ.
Và có phải cơn mưa rừng mùa hạ đã làm cho cuộc sinh nở vượt ra được bên ngoài qui luật tiến hóa của loài giống con người? Dường không còn có chuyện thời gian ở đây. Con của mẹ đã trở thành gã đàn ông to lớn ngay khi ra khỏi lòng mẹ. Và ai mà biết ai đã hà hơi tiếp sức cho gã  trong chuyện nói năng? Do mẹ mang nặng đẻ đau mới có con, nhưng về mặt nguyên tắc, thì mẹ và con là ngang bằng nhau, bỡi chúng ta đều là sự kết tập khí chất của trời đất. Gã đàn ông vừa bước chung quanh mẹ, vừa nói. Rồi đi thẳng vào nền văn minh ấy để trở thành ông chủ hãng người mẫu thời đại .

Ta còn nhớ, ngay những ngày đầu sống ở thành phố ấy, ta và em đã nghe kể bao nhiêu bận về chuyện gốc gác của ông chủ hãng người mẫu thời đại. 

(nguyenthanhhientacpham)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét