...Chỉ có trời là lớn nhất -Khổng Tử

Thứ Tư, 30 tháng 5, 2012

Đâu Phải Là Ký Ưc (13)

gửi Ngàn :
có thể đấy là những đoản khúc
dành cho những người hát rong đương đại.


Sam Francis-untitled


Giờ là đến lượt lũ ngươi
Người đàn ông có vết sẹo nơi trán nói
cứ nhìn chăm chắm vào người con gái và ta
Chắc là hắn đang rất thèm
Ta nghĩ.
Và đưa mắt sang người con gái
như để bảo với nàng rằng hãy sẵn sàng đón nhận hết thảy
những gì sắp xảy ra
Ta và người con gái đã bị cột úp vào nhau thành một
Mặt vẫn đối mặt
nhưng chẳng còn biết nói với nhau những lời gì nữa
Người đàn ông có vết sẹo nơi trán chợt hú lên một hơi dài
Lập tức đám người ấy kéo vào nhà
Tới lúc ấy ta mới thử nhìn lên vòm cửa thì thấy tấm biển đề thời tiền sử.
Giờ là thịt đứa nào
Đám người chợt nhao lên
Cả hai
Người đàn ông có vết sẹo nơi trán nói
Và bọn họ bắt đầu mang những cái búa bằng đá núi
gõ lên đầu người con gái.
Cứng lắm
Có người nói
Gõ thiệt mạnh vào.
Người đàn ông có vết sẹo nơi trán nói
Ta thấy có thứ vật thể trăng trắng phụt ra từ đỉnh đầu người con gái
Và đám người ấy bắt đầu ăn ngấu nghiến thứ vật thể vừa mới phụt ra từ đỉnh đầu người con gái ấy
Rồi ai đó đã gõ thật mạnh vào đầu ta
Rồi thứ vật thể trăng trắng ấy cũng bắt đầu phụt ra ở đỉnh đầu của ta
Óc não của bọn trai trẻ đang yêu nhau
ngon lắm.
Đám người vừa ăn
vừa kêu ngon.
Xin các vị hãy ăn một nửa thôi
Tiếng người con gái chợt vang lên khiến ta hơi hoảng
Là nàng sắp chết
Nhưng không phải là nàng sắp chết
Tại làm sao lại chỉ ăn một nửa
Đám người lại nhao lên
Phải còn lại một nửa để nghĩ về người mình yêu
Người con gái nói
giọng chẳng hề thay đổi
Đám người chợt rố lên cười
Và tiếp tục ăn phần óc não còn lại của người con gái
Ta nhớ lúc ngồi chờ ở chỗ trụ sở chăm lo và bảo quản văn minh, ta lơ mơ thấy ta và em đã rơi vào một bữa tiệc đầu người thời tiền sử. Và em đã huých vào ta, hỏi là đang nghĩ ngợi gì. Nhưng chẳng phải liền sau đó là chúng ta đã thực sự rơi vào một bữa tiệc đầu người thời đương đại hay sao?
Quí vị có biết vì sao quí vị lại được mời đến đây hay không? Người phụ trách việc chăm lo và bảo quản  văn minh  hỏi. Thưa, chúng tôi chưa biết gì cả. Ta đáp. Dường như  là cái tình yêu được biểu hiện bằng mấy chữ chúng tôi ấy, đã làm tăng thêm sự căm tức trong lòng người chăm lo và bảo quản văn minh. Ừ, là đang yêu nhau. Ta đã nghe ông ta lẩm bẩm trong mồm một cách khó chịu như thế. Các vị có biết là mình đang ở vào thời kỳ lịch sử nào hay không? Ta còn nhớ quá rõ là người lo việc bảo quản văn minh bắt đầu bữa tiệc đầu người bằng giọng điệu của một nhà chép sử lão luyện. Ta nói là lão luyện bỡi một nhà chép sử muốn hạ bệ một nhân vật nào đó mình không ưa thích thì trước nhất là phải đặt con người đó vào cái bối cảnh lịch sử được mô tả theo cái cách mô tả của mình. Người lo việc bảo quản văn minh tất nhiên là chỉ có thể đem ta và em đặt vào cái lịch sử đương diễn ra, nhưng là đã được gọi tên theo cái cách gọi của ông, thời cất cánh của con người. Ông đã đánh gục ta và em trong cái thời lịch sử có tên là thời cất cánh của con người, bỡi vì ta và em là chẳng còn đôi cánh. Các vị có biết không, chính các vị đã tự chặt đôi cánh của mình, thì chẳng phải những kẻ có linh hồn đang trở nên nhiễm bẩn, hoặc đang nhiễm bẩn không thể tẩy rửa là những con chim đang tự hủy hoại đôi cánh của mình hay sao? Người lo việc bảo quản văn minh đã giảng cho ta và em thấy là chúng ta  chẳng còn đôi cánh để cùng bay lên với thời đại. Rồi đi đến kết luận rằng cả ta và em đều không còn là công dân văn minh ở đó. Nói ra  quyết định đó xong, ông ấy xách cặp ra đi. Ta và em quá rõ cái chân lý ông ấy dùng để bảo quản  văn minh là đang nằm kỹ trong chiếc cặp da của ông ấy, nên chỉ lặng lẽ chấp nhận những gì đã xảy ra. 
(nguyenthanhhientacpham)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét