...Chỉ có trời là lớn nhất -Khổng Tử

Thứ Năm, 26 tháng 4, 2012

Đâu Phải Là Ký Ưc (7)

 tiểu thuyết của Nguyễn Thanh Hiện


  ...chỉ có thể biết được nó
bằng cách biến thành nó.
Upanishads






Ông chủ hãng thầu hợp xướng nói em là cô gái khó hiểu. Ta hỏi khó hiểu thế nào. Ông ấy bảo là em  không chịu hát cho to lên mà cứ lí nhí trong mòm.
Nói là ông chủ hãng thầu hợp xướng cũng được. Mà nói là ông chủ hãng sản xuất bài ca cũng được. Bỡi tất cả những thứ ấy đều là công việc của hãng thầu của ông. Thời đại đã cho chúng ta đôi cánh, chỉ còn bay lên. Ông ấy nói. Phải, chỉ còn bay lên. Ta lặp lại lời ông. Hát cho to lên cũng là một cách bay lên. Ông ấy nói. Lần này thì ta không chia xẻ, vì biết ông sắp nói về em. Phải hát cho to lên, tức phải bay lên, linh hồn mới trở nên trong sạch. Ông ấy đã quay lại chuyện của em. Phải, thời đại đã cho ta đôi cánh. Ta nói. Hoan hô ông bạn, nhưng là làm sao cho cô gái  ấy tẩy rửa được linh hồn. Ông chủ hãng thầu tỏ vẻ băn khoăn về chuyện linh hồn nhiễm bẩn của em. Ta nói là sẽ nhân danh người thân để nói lại với em ý kiến của ông. Người thân, hay là người tình? Ông ấy hỏi, để lộ  chất phóng túng nơi nụ cười của mình, mà theo luật văn minh ở nơi ấy thì một chủ hãng thầu, như cái hãng thầu ấy, là không được giữ trong mình những thứ nguy hiểm ấy.

Phải hát cho to lên, tức phải bay lên, thì linh hồn mới trở nên trong sạch. Ta thuật lại với em ý kiến của ông chủ hãng thầu hợp xướng. Bay lên, là bay lên thế nào? Khi nghe ta thuật lại ý kiến ông chủ hãng thầu hợp xướng thì em tỏ ra kinh ngạc. Ta nói là em cứ đi hỏi ông ấy. Nhưng cái mặt trời luôn đi ngang qua trong trái tim em là mặt trời nào? Em hỏi. Ta nói là mặt trời trong bài ca thời đại, chứ còn mặt trời nào. Nói thế cốt  để cho em không còn thắc mắc về cái mặt trời trong bài ca ấy. Nhưng dường như  bấy giờ là em muốn đem những tức giận vì chuyện dơ bẩn linh hồn mà trút lên đầu ta.


Thời ấy là em cũng hát những bài hát người ta nói là bài ca thời đại.
Những bài ngợi ca đất nước.
Ngợi ca  tự do.
Thì bấy giờ
Em cũng khóc
Cũng cười
Như cái cách khóc
Cách cười bây giờ.
Trên thứ đất đai màu vàng sẫm lúc nào cũng nghe thấy tiếng khóc lẫn tiếng cười.
Em vẫn hát những bài ca có tên bài ca thời đại
Thì lúc nào cái linh hồn nhỏ bé của em
Lại trở nên dơ bẩn?


Những tức giận bỗng hóa thành bài ca thời đại em đem trút lên đầu ta.
(nguyẻnthanhhientacpham )

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét