...Chỉ có trời là lớn nhất -Khổng Tử

Thứ Sáu, 6 tháng 4, 2012

Đâu Phải Là Ký Ưc (3)

tác giả Nguyễn Thanh Hiện

gửi Ngàn...




Alberto Buri - Legno


  ...chỉ có thể biết được nó bằng
cách biến thành nó.
Upanishads

PHẦN THỨ NHẤT:
NGÔI NHÀ TRÊN CÁT



Là thời ấy, người ta đã chế tạo sự thông thái theo cách ấy?
Đêm hôm ấy, ta đã đi múc nước biển cho em kỳ cọ sự ngu muội.

Em nghe rát cả óc não.

Đừng nghĩ tới muối là sẽ không còn thấy rát.

Ta khuyên theo cái kiểu thời hậu tương lai. Và đã đưa ra một cách diễn giải về nước biển theo kiểu thời tiền băng hà. Có nghĩa chẳng theo một thứ lý lẽ nào của con vật có tư duy.
Và  cuộc trò chuyện thâu đêm đã nảy ra có đám linh hồn đang được tẩy rửa nghe thấy.



Ta:
Vào cái buổi ban đầu nghìn triệu năm lưu luyến ấy, hơi nóng ngút trời mây khói, kẻ ra đi là có vẻ như chẳng bao giờ trở lại.
Nước đi là có vẻ đi mãi.
Không về.
Em nghi ngút lên trời vào cái buổi vừa nóng vừa mặn, lên trời là để làm cuộc vòng vo thế sự.
Lên trời là để làm cái nghĩa vụ của cuộc tồn sinh, cho nên là phải quay về.
Cái buổi em quay về là cái buổi sau buổi ban đầu.
Là không còn nóng, nhưng vẫn mặn.
Em quay về là để làm cuộc trường giang chảy suốt qua miền tăm tối hư vô
Suốt cuộc trường giang, em là con cá lội trên non, là con thuyền giữa núi.
Một hôm nào cả nhân gian bỗng nghe thấy tiếng em cười cất lên giữa cuộc hồng hoang.


Em:
Có nghĩa cái thứ nước biển sơ nguyên vừa nóng vừa mặn ấy đã làm một cuộc ra đi bát ngát giữa đất trời nguyên thủy.
Và nghìn triệu năm sau lại quay về gầy cuộc tồn sinh.


Ta nói sự sống là bắt đầu từ bể cả. Cả ta lẫn em, lẫn con giun con dế, là đều bắt đầu từ bể cả. Rồi hôn lên sự ngu muội của em.

Và em đã kêu lên
Là chẳng còn thấy rát óc não.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét