...Chỉ có trời là lớn nhất -Khổng Tử

Thứ Hai, 16 tháng 1, 2012

Làng Xưa

thơ Nguyễn Phan Hách
 
Cánh đồng vàng và luỹ tre xanh
Dòng sông trong uốn khúc quanh quanh
Con đê chạy như trường thành hùng vĩ
Mái rạ rơm tươi vàng bình dị


Làng muôn đời gió mát trăng thanh
Mái ca dao bát ngát sân đình
Hội làng mở gái trai nô nức
Tắt đèn chen nô nhau thoả thích
Có ôm nhau mưa gió mới thuận hoà
Lời trao duyên trai gái nghĩ ra
Thành làn điệu dân ca say đắm
Miếng trầu cau trên môi đỏ thắm
Bài ca trù sênh phách ròn vang
Chú xã xệ đi khuyệnh khoạng đường làng
Bà goá chửi mất gà ngoa ngoắt
Làng thanh vắng tiếng đàn tranh dìu dặt
Tiếng sáo diều văng vẳng thâu đêm
Chồng cày ruộng dưới, vợ cấy đồng trên
Làng thanh bình, người hiền như đất
Dù vẫn có cô Thị Màu chao chát
Ông Đồ gàn rượu tít cung thang
Nhưng chớ coi thường Bác Đồ gàn
Lời trái tai ẩn sâu sự thật…
Làng cơ chỉ thắt lưng buộc chặt
Mẹ tảo tần hạt lúa bắp ngô
Cho Cậu Tú nghèo lều chõng đi thi
Ngày đỗ Trạng vinh quy bái tổ
Vợ cậu Tú hôm qua còn cấy lúa
Làng nâng niu đem rước võng đào…
Làng bao đời ấm cúng vui sao
Cò phấp phới bay về làm tổ
Tôi cũng như cánh cò bé nhỏ
Dù đã bay đi khắp phương trời
Vẫn trở về nơi ấy, quê tôi…


3-1-2011
(nguồn;baobacninh.net)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét