...Chỉ có trời là lớn nhất -Khổng Tử

Thứ Hai, 30 tháng 7, 2012

Thư Tình (2)

Lưu Thuận An   

 alt
        Bình minh trên biển Quy Nhơn (xahoi.net)

Quy Nhơn ngày 22 tháng 5 năm 1988

                             Em Thuỷ thân yêu,

   Đi làm về đến cổng , cậu bưu tá đưa thư của em. Em không thể hình dung được anh mừng đến mức nào đâu! Anh kêu Quang ra đem xe vô nhà. Chẳng kịp lấy ghế, anh ngồi lên hòn đá bên thềm giếng đọc thư em . Đọc đi đọc laị nhiều lần. Anh cười và thầm hát : “ …Cuộc đời vẫn đẹp sao …” .Vui! Thế là gã nhà quê nơi tỉnh lẻ đã được em cho “trú ngụ ” trong tim . Anh muốn em hãy chỉ cho một mình anh trú ngụ, tống khứ tất cả những gã khác ra khỏi tim của em. Thời gian chờ đợi sao mà dài ! Sợ người đưa thư tới anh không có nhà . Đã phải nói với hàng xóm nếu anh vắng thì họ nhận dùm.


Em!

   Trước tiên, anh thành tâm chúc Má luôn mạnh giỏi , chúc tất cả thành viên trong gia đình , sức khỏe ,vui may như ý. Mong con gái Uyên Thy học  giỏi. Không biết bắt đầu từ đâu để tâm sự cùng em, những điều ai cũng muốn biết khi mới quen, bao nhiêu cũng không thỏa mãn. Em, anh đã tìm dùm em một người đàn ông hơn “O Thuỷ ” mười tuổi , rất thích “khuôn mặt khó ưa ”của em . Hắn ta nói : “Khó ưa nhất là cặp mắt , với hàng mi cong , hài hòa trên khuôn mặt rạng rỡ của em …”  Thú thật với em , anh chẳng còn là anh của mười ngày trước. Vất bỏ vẻ ngoài khắc khổ, âm thầm lâu nay , anh đến nhà một người bạn vong niên chia sẻ niềm hân hoan . Thày giáo Lượng *, nghe anh đọc thư em , xem hình em,đã nói : Qủa thật văn là người, mạnh mẽ , thẳng thắn , có văn hóa , hơi Tây , có tầm cao, dáng gầy gầy như một ca sĩ hơn cô giáo . Chú đã gặp mẫu người mà mình thích…

   Em Thuỷ yêu quý , anh không phải người đàn ông giỏi như em hình dung đâu . Bố mẹ , những người ruột thịt , bạn bè đều thất vọng về anh . Được học hành đến nơi đến chốn. Quan lộ đang thênh thang phía trước. Nào ngờ, tháng 7 năm 1975 anh về Bắc thì Thủy đã có chồng!..  Vẫn biết Thủy " sang sông " là lẽ thường tình . Trong lòng  anh  vẫn chất chứa nỗi buồn sâu thẳm. Hết phép vô lại Sài Gòn ...Để rồi lạc sinh muôn nơi.  Anh đã gặp một cô gái  21 tuổi , đẹp, hiền thục …Anh yêu , rồi làm chồng vào tháng 10- 1975 . Anh bị Quân đội xử lý kỷ luật vì lấy vợ con gái nhà giàu ở đô thị Miền Nam mới giải phóng( sau này quy là Tư sản). Người ta coi anh như tội đồ " bất trung với Đảng , bất hiếu với mẹ cha". Làm sao amh dám về quê , làm sao dám gặp lại bạn cũ , đứa nào cũng quyền cao , chức trọng . Vì anh tự hổ thẹn nên không liên lạc với tất cả những người quen cũ. Anh gần như đã bị lãng quên trong tâm trí bạn bè . Duy nhất một người anh tìm, cậu  bạn học từ hồi phổ thông , có số phận đắng cay hơn anh . Cậu Vương Văn Thọ, anh và Thọ đều học giỏi nên thân nhau .Thọ giỏi toán hơn anh , nhưng cậu ấy  không được thi Đại học .Vì có người chú họ xa làm việc cho Pháp rồi di cư vào Nam. Nghe đâu sau này làm Tổng trưởng ngoại giao ở Sài Gòn . Hai mươi chín năm hai đứa mới gặp lại nhau tại lò gạch bên bờ Sông Thương , thị xã Bắc Giang,Thọ đang làm thợ đóng gạch. Anh không biết nói sao khi thấy trước mắt anh là ông già tóc bạc lưng hơi còng , khẳng khiu , chỉ còn cặp mắt tinh anh (Thọ hơn anh một tuổi) . Sau vài giây ngỡ ngàng , anh gọi to : Thọ!An !.Hai thằng bạn cũ ôm chặt lấy nhau , nước mắt tuôn trào, rồi cả hai khóc nấc lên thành tiếng .Tiếng khóc mừng hội ngộ , khóc ai oán cho số phận phùng thời song lỡ vận của hai thằng …Sau đó Thọ viết trong thư :“ Nhờ cuộc hội ngộ bất ngờ , nhất là điếu thuốc lá Cotap mày mời ông chủ tao .Ông ấy bảo : lần đầu tiên được hút thuốc lá đặc biệt ngon đến thế .Ông chủ đối với tao khác trước …” .

    Thời gian trước đây anh thường cúi đầu lặng lẽ khi đi  đường . Sau này khi nghiên cứu  văn hóa thần bí Đông phương và Kinh Dịch , anh đã nhìn thẳng mà đi . Không cúi , cũng chẳng ngẩng cao đầu .Vì cao hay cúi đều mỏi cổ... Anh thấy chẳng có gì phải hổ thẹn khi đã sống những năm tháng “ tuổi trẻ rực lửa anh hùng ” xem thường cái chết . Anh nhớ câu các cụ xưa thường nói: Quan nhất thời dân vạn đại! Anh thấm thía , tuy có đắng cay, nhưng lòng thanh thản …Khi quá yêu, sao tính toán lợi hại được hả em? Anh tự an ủi “ Âu đó cũng là số ”. Anh đã từng có lúc thiếu đủ thứ : Đói và Rách . Các con ăn xong còn bao nhiêu bố ăn , sắm áo quần cho con đi học không để tụi nó quá thua kém bạn. Bố mặc quần joan cũ rách đi làm phụ hồ , nuôi heo, trồng rau, cấy lúa . Đói  ăn , thiếu ngủ , người anh gày guộc! Không ai nghĩ anh đói khổ. Đi mượn tiền phải đi buổi trưa , lúc họ ăn trưa mới có ở nhà . Anh ngậm chiếc tăm xỉa răng trong miệng . Để họ nghĩ anh đã ăn cơm rồi . Chưa kịp mở miệng nói mượn tiền thì gia chủ đã nói trước:“ Trời đất , cơn gió nào đưa rồng đến nhà tôm …” Ngậm bồ hòn làm ngọt ,cười méo mặt không thể mở miệng. Đành biến cuộc đi mượn tiền thành cuộc thăm hỏi bất đắc dĩ . Anh nhớ và đọc trong não bài thơ của cụ Nguyễn Công Trứ :

          …

Còn trời còn đất còn non nước

Chẳng nhẽ ta đâu mãi thế này

Qủa thật mọi việc đã khác trước , tốt lên nhiều , anh đã về lại chính mình…

          Em!

    Con người ai chẳng muốn được người khác yêu mến . Đặc biệt rất thích người khác giới “mê” mình .Tại sao em trang điểm , mặc đẹp khi ra ngoài ? Có nhiều  cách lý giải. Trong đó không thể không có “ làm mãn nhãn người khác. Nhất là đàn ông”. Nếu ta tốt số , trời chỉ ban cho ta một người để gọi “ ông xã , bà xã” suốt đời thì đó cực kỳ diễm phúc . Ngược lại là hạnh phúc trong bất hạnh . Khi yêu , mối tình nào cũng đẹp , chẳng giống nhau , luôn mới . Không thể nói yêu nhiều , hay ít mà chỉ biết là yêu mê say . Tuy nhiên , tình không thành là tình  đẹp nhất . Vì ta luôn khát khao cái ta không có ! Nó rất khó quên !Anh và em thuộc loại hạnh phúc trong bất hạnh . Điều chắc chắn , khi ta yêu nhau ta sẽ quay ngược thời gian , vẫn nồng nàn, say đắm như xưa . Em đừng vội phản bác anh . Em hãy yêu đi rồi sẽ thấy. Tình yêu làm gì có tuổi phải không em? Điều mong muốn nhất của anh bây giờ là được gặp em . Làm sao nói hết trên thư được hả em? Em đã bao giờ đến Quy Nhơn chưa ? Người Quy Nhơn , Bình Định, hiền hòa , mến khách : Đất võ , trời văn với những danh thắng làm say đắm bao du khách . Hãy đến đi em , nơi đây có một người đang khát khao hội ngộ cùng em…

   Chúng ta hẳn đã có duyên nợ nên mới trao đổi qua lại để từng bước hiểu nhau hơn , tiến xa hơn . Từ lúc nhận thư em , trong anh bùng cháy khát vọng làm lại cuộc đời . Anh muốn em làm “Me của các con , bà xã của anh ”.  Anh hy vọng em sẽ cho anh đạt được điều ấy. Anh ngừng ở đây , chúc hai  ta sớm gặp nhau…Trong khi chưa giáp mặt , anh rất mong thư em!



                             Lưu Thuận An

 *Thày giáo Lượng là nhà văn Lê Hoài Lương



                  Tp Hồ Chí Minh ngày 10 tháng 6 năm 1988
                                 Anh An,
   Thủy cảm ơn anh đã đem lại niềm vui và nỗi buồn cho Thủy. Đọc thư anh, Thủy không thể không nghĩ đến một con người bất dắc dĩ bận đồ lính,  hay mặc “ nhầm chiến y”! . Dù anh có là nói gì đi nữa thì vẫn là “ nhầm” . Vì vậy “lột ” áo lính quan của anh khi hết binh đao là chuyện chẳng lạ.
    Anh không dám về quê, vì thua kém bạn? Có lẽ chỉ đúng phần nổi bề ngoài . Sâu thẳm trong anh là tánh cao ngạo đã chặn đường về của anh . Anh nghĩ coi, người ta có thể chê cười năm bữa nửa tháng. Chớ ai ở không xét  nét anh hoài làm chi . Anh thông cảm cho Thủy, tánh người Nam ngay thẳng  dễ làm mất lòng người khác. Đặc biệt riêng anh , Thủy chẳng muốn được lòng .Vì như thế là “ nguy”cho anh và cả Thủy . Thủy hỏi thật : Anh không sợ tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa ha ? . Anh có thể học Thánh kinh và đi nhà thờ cùng Thủy được không? Chắc là không ! Thủy vẫn theo bạn đi chùa … 
   Anh An,
   Nãy giờ Thủy làm khó anh phải không? . Đọc thư anh , Thủy bâng khuâng rất khó tả , thương bố con anh , song lại  sợ anh . Anh quá từng trải ,Thủy chẳng thể phân biệt cái nào anh nói thật , cái nào nói giỡn.  Ai cũng sợ : thật, giả khó phân , đâu phải chỉ riêng Thủy phải không anh?  Anh nói “ chỉ biết yêu say mê”, vậy là anh nhiều say mê lắm phải không và lấy đó là niềm vui ?. Nói vậy thôi , Thủy biết anh là người cha đầy trách nhiệm , là mẫu đàn ông dễ làm siêu lòng phụ nữ .Thủy nhớ một nhà hiền triết phương Tây đã nói đại loại như vày : Hôn nhân như một thành trì bị bao vây . Người ở trong thì muốn thoát ra ngoài . Người ở ngoài lại muốn nhảy vô trong…Hai ta từng đã thoát ra ngoài ! Bây giờ chẳng lẽ số phận khiến ta “ vô trong” nữa hay sao?. Tốt nhất là chọn cửa giữa  , như chị bạn Thủy khuyên : Không ở , Không gần . Mãi mãi không hẳn Có mà cũng không hẳn Không . Theo anh đó là nhớ nhất , khó quên nhất phải không?…
   Anh An,
   Theo Thủy, anh còn tốt số hơn anh bạn Thọ nhiều  . À bây giờ anh Thọ sống thế nào , chắc đã tốt hơn . Thủy thấy lạ sao anh không vô Sài Gòn mà lại mời Thủy ra Quy Nhơn .Hồi giờ trâu tìm cọc , ai đời cọc tìm trâu hả anh . Anh vô SG đi …Thủy mong anh quan tâm nhiều hơn nữa , chăm  sóc Quang ,Vân tốt hơn nữa nha . Trước khi ngừng lời cho Thủy hỏi anh một câu: Anh có theo Đạo nào không? Hay vô đạo? Thủy xin anh lượng thứ những khiếm khuyết nếu có .Thủy chúc anh đêm đêm mơ thấy bóng hình một thiếu phụ Sài thành  …
     Thủy

   (còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét