...Chỉ có trời là lớn nhất -Khổng Tử

Thứ Tư, 25 tháng 7, 2012

Một Bài Thơ Hay Chưa Rõ Tác Giả , Ai biết Xin Chỉ Gíao

    Ngày 31 tháng 5 năm 1999 trong chuyến tàu lửa từ ga Sài Gòn ra miền Trung. Một cử nhân tên là Đoàn Khải Minh , ngồi ghế kề tôi . Trong lúc tàu chưa khởi hành , cậu gọi mua một ổ bánh mỳ . Người bán lấy giấy gói chiếc bánh đưa cho khách . Ăn xong cậu ta định liệng tờ giấy xuống sân ga . Bỗng cậu ta ngừng lại , lấy tay vuốt tờ giấy báo, chăm chú đọc , rồi thốt lên : Trời ! Hay , tuyệt. Tôi tò mò nhìn mảnh giấy báo trên tay cậu ta . Mảnh giấy  báo bị xé không còn vuông vắn .Cậu ấy đưa tôi đọc .Tôi lặng người, bài thơ rất hay song bị rách phần đầu và cuối . Nên chẳng biết tiêu đề và tác giả là ai? Cậu Khải Minh xuống ga Nha Trang …
   Tôi ghi lại bài thơ và  xin quý vị nào là tác giả hoặc biết tác giả , kính mong chỉ giáo …
                LXT


    Không thể nào con quên được ngày xưa
    Cha ngồi quạt để mẹ ru con ngủ
    Cánh võng chao đổ mùa hè ra cửa
    Tiếng đàn ve đệm nhạc khúc à ơi .

     Con giữ gìn vị ngọt tuổi ấu thơ
     Như viên kẹo ngậm cả đời không hết
     Hai đầu dây nhai cột nhà kẽo kẹt
     Con mọt thời gian nhấm nháp cuốn lịch nhàu .
     Rồi một ngày con không hiểu vì đâu
     Nước mắt chảy lặng thầm về hai phía
     Sao Tiên Lạc phải lên rừng xuống biển
     Để đàn con ngơ ngác giữa mẹ cha .
     Con muốn ngã vào cả hai cánh tay cha
     Con muốn uống cả đôi dòng sữa mẹ
      Tình cảm ấy chẳng thể nào chia sẻ
      Như võng đông đưa , không chỉ một đầu dây.
      Con lớn lên thiếu thốn một vòng tay
       Như dòng sông cả đôi bờ đều lở
       Mặt nước sông đời mênh mông nỗi sợ
       Một cánh bào níu kéo tuổi thơ xa .
       Con lớn lên ai cũng bảo giống cha
       Người con yêu thì lại hiền như mẹ
      Con chỉ sợ có một ngày như thế
       Phải lau giùm nước mắt trẻ chia hai.
       Con đã đi qua những tháng năm dài
       Chân không thể bước ra ngoài nỗi nhớ
       Tuổi ấu thơ vẫn từng ngày nhắc nhở
       Có một thời
                        cha mẹ
                                  đã yêu nhau…!!!

3 nhận xét:

  1. Rồi một ngày con không hiểu vì đâu
    Nước mắt chảy lặng thầm về hai phía
    Long Quân, Âu Cơ lên rừng, xuống biển
    Để đàn con ngơ ngác giữa mẹ, cha .
    Đây là bài thơ của Nguyễn Trung Kiên, tác giả của bài thơ Đôi dép và Thẻ vàng rất nổi tiếng trong giới sinh viên một thời

    Trả lờiXóa