...Chỉ có trời là lớn nhất -Khổng Tử

Thứ Bảy, 2 tháng 6, 2012

Trầm Tích

thơ Phạm Mạnh Hiên
 
và từng thanh âm
lưới cuộn thành đá
bóng bụi mưa nứt vỡ
loài chim hoang thai
cắn cong ngực xoã xuống
dấu vết gọi đuổi mặt trời
dấu vết con đường ướt nhẹp bờ tối
trong diễn ngôn thân xác
màu địa lý xám
không thuộc nơi trú ngụ con người
nỗi thèm khát nuốt kín
với đêm thời gian trắng
thành phố sâu khuất ai hay
bước chân vụt lịm
một khoảng cắt trống
một dấu rạn rỗng đục
đổ sụp
giờ người vắng mặt vô tận
vắt lên mê lộ
ngây ngất cái chết
ngây ngất mộng mị dối lừa man dại
hố mắt to chiều kích
rơi trong bóng tối
rơi bên trong tôi
vũng lầy ao tù
mỗi lúc một nặng đầy
nặng đầy
nặng đầy
 
sàigòn,4-2012
 
 (tienve)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét