...Chỉ có trời là lớn nhất -Khổng Tử

Thứ Sáu, 8 tháng 6, 2012

Ngọn đồi nhiều bướm bay

truyện ngắn của Lê Hoài Lương


“Như từng viên đá cuội/ rớt vào lòng biển khơi”
T.C.S

1.
Chiếc thuyền từ từ tách bến len qua những tàu cá đang neo đậu bình yên, tách khỏi mùi cảng nồng nàn, rồi tăng tốc hướng ra cửa vịnh. Bắt đầu chuyến du lãm vịnh Xuân Đài đẹp nổi tiếng. Quân đã đến Phú Yên nhiều lần cùng mẹ và những người thân, chủ yếu lại khu Di tích tàu không số ở Vũng Rô. Bố anh đã nằm lại đó trong cuộc quyết tử hủy tàu khi những sự cố kỹ thuật đã không cho phép rời đi an toàn như những chuyến trước, và bị lộ. Tháng tư, nước Vũng Rô xanh thắm, trời lang thang mấy cụm mây trắng xốp. Mẹ anh cùng các cháu cúi thả mấy vòng hoa, tóc mẹ cũng rưng rưng trắng xóa. Nỗi đau dài cũng trắng xốp như bông, như mây, thanh thản những hợp tan cũng trời xanh vĩnh cửu.

 
 Minh họa: Ngô Xuân Khôi

Vũng biển miền Trung nắng gió và nước biếc xanh này từ lâu đã quá thân thiết trong tâm trí anh. Bao giờ xe qua đây trên đường nam bắc, trong anh cũng nao nao một cảm xúc khó tả. Lần này anh về Phú Yên là đi công tác. Công ty anh nhận tư vấn thiết kế hệ thống cáp treo cho Khu du lịch sinh thái từ ngọn đồi resort xuống bãi biển đẹp cách đồi hơn cây số đường chim bay. Sáng nay anh cùng ba người bạn công ty được bà tổng giám đốc khu đồi nghỉ dưỡng mời tham quan vịnh Xuân Đài cùng một số khách tour.

Đã mát rượi gió vịnh mênh mang, những vòng núi xa xanh lam giăng giăng, những vách núi gần nhiều dáng đá sóng gió xẻ rãnh rồi bào nhẵn đa dạng, kỳ thú. Sau những vách núi, những hòn cù lao, bất ngờ một vũng biển mới. Người hướng dẫn viên du lịch rất hứng khởi thao thao về những thông số, những mẩu chuyện huyền hoặc từ mỗi địa danh trên vịnh. Mọi người hào hứng nghe, thích thú ngắm và bấm máy ảnh liên tục.

Trong những náo nức thích thú ấy, một người nữ giữ nguyên vẻ lặng lẽ trầm ngâm như lúc xuống thuyền. Cô trạc ngoài ba mươi, đẹp nền nã trong bộ váy dài bằng voan mềm mại. Chiếc máy ảnh đeo trước ngực chưa một lần được cô sử dụng, có vẻ như vịnh biển đẹp mê hồn này chẳng ăn nhập gì đến tâm trí cô.

Người phụ nữ với ánh mắt xa xăm ấy đã ngồi bất động suốt hai tiếng đồng hồ trong không gian náo nhiệt những hứng khởi. Quân mỉm cười rồi khe khẽ huýt sáo một bản tình ca xưa cũ khi chợt nhận ra mình đã quá chú tâm đến cô.

2.
Quả đồi rộng bốn mươi ba héc-ta làm khu du lịch sinh thái, và spa cao cấp vốn xưa là đồi duối. Những nhà thiết kế quy hoạch đã tận dụng tối đa địa hình phong phú của khu đồi để tạo nên sự đa dạng các công trình mà vẫn hài hòa với tự nhiên còn giữ lại phần lớn diện tích. Từ mỗi khu vui chơi, dịch vụ, đến hàng chục ngôi biệt thự đều có dụng công phù hợp giữa ngăn nắp, sinh động vườn hoa, thảm cỏ với rừng cây lùm bụi hoang dã.

Năm cây số đường nội bộ trải nhựa cho xe điện đưa đón khách cũng được chủ ý thay đổi cảnh vật hai bên, luôn mới mẻ tầm mắt.  Rải rác khắp các con đường là những cây duối tự nhiên đã được cắt gọt tạo thành cây cảnh thiên hình vạn trạng. Và hoa, hoa giăng giăng khắp các triền cỏ, các lối đi, trên bồn cảnh, thật nhiều loài hoa đan xen nhau khoe sắc.

Hôm mới đến, Hải Miên đã được dì Thoa cho xe điện chở đi quanh khu resort để ngắm cảnh toàn thể và chủ động chọn nơi phù hợp dựng giá vẽ ban ngày. Dì Thoa là chị mẹ cô, hai chị em lại lấy chồng hai phía đối lập nhau. Ba cô là sĩ quan hải quân Sài Gòn, chồng dì hoạt động nội thành rồi lên khu khi cơ sở bị lộ. Dượng quê gốc Phú Yên, ông làm ăn thành đạt và đã về quê đầu tư xây dựng công trình tầm cỡ này.

Biết chuyện gia đình riêng Hải Miên đổ vỡ, dì mời cô ra nghỉ dưỡng, sáng tác cho nguôi ngoai. Dì bảo, mầy thích vẽ biển thì về Phú Yên tha hồ có biển đẹp tự nhiên để vẽ.

Mỗi sáng, từ ngọn đồi, Hải Miên đều theo xe điện đi xuống bãi tắm biển cùng khách. Cô thường tách khỏi bãi cát trắng mịn ồn ào, bơi về phía gành, trầm mình thật lâu trong vùng nước trong veo, mê mải ngắm từng đàn cá sặc sỡ quẩn quanh các rạng đá, nghe cái im lặng đầy mời gọi của lòng biển. Mỗi lần trầm mình vào lòng biển, chút rợn ngợp về thế giới đại dương nhiều bí ẩn nhanh chóng nhường chỗ cho phần háo hức liên tưởng từ những giấc mơ về người cha.

Và vẽ. Mỗi ngày Hải Miên chọn một vị trí khác nhau trên đồi. Chọn vị trí khác nhau cho mỗi bức tranh. Nhưng các vị trí, tầm nhìn và khung cảnh dù rất khác nhau vẫn có hai chi tiết giống nhau, là đều có những bụi duối cảnh được cắt thành các phiến, tán, cỡ kích, hình khối sinh động, và những cánh bướm. Thật nhiều bướm chập chờn bay trên tàn cây, vạt cỏ, trên những lối hoa.

Cũng như, các bức tranh cô đều có cùng một đề tài, là vẽ đáy biển. Họa tiết chính cũng chỉ một, là xác tàu chiến bị đánh đắm. Có bức tranh gần nguyên con tàu, có bức chỉ vài mảnh vỡ, nhưng nó là chi tiết quan trọng nhất. Những chiếc tàu đắm trong các bức tranh của cô dù có số hiệu, tên tàu hay không, dù gần nguyên thân tàu hay chỉ một phần, một vài mảnh, nếu quan sát kỹ sẽ thấy đó đều là một con tàu. Tất cả dù nhiều vết thương và bị thời gian hủy hoại, vẫn toát lên vẻ kiêu hãnh kỳ lạ. Niềm kiêu hãnh như các hiệp sĩ thời xưa, đã chiến đấu và được ngã xuống khi đang chiến đấu, ngã xuống vì danh dự và tự trọng.

Chiếc tàu chiến bị đánh đắm, hiển nhiên là dấu tích của chiến bại, nhưng nó đã từng chiến đấu, đã làm nhiệm vụ thiêng liêng, đã thể hiện sự phản kháng, khẳng định chủ quyền chân chính của một đất nước, một dân tộc. Nó là một phần của trang sử bi thương và hào hùng… Hải Miên đã tin chắc như vậy khi đọc được các bài viết gần đây về chuyến hải trình cuối cùng của con tàu đầu năm 1974, với sứ mệnh bảo vệ toàn vẹn lãnh thổ Tổ Quốc.

Trên tàu ấy có cha cô, người sĩ quan đẹp trai, ôm ghi ta đàn hát cho cô nghe từ khi còn trong bụng mẹ, và trong chuyến về phép thăm gia đình nhân cô đầy tháng, khi đặt tên cho con gái yêu là Hải Miên, cha có nói với mẹ cô rằng muốn con gái như biển đẹp và kiêu hãnh có giấc ngủ yên bình. Cái giấc ngủ yên bình như gửi gắm, như mong ước của một thời đất nước chiến chinh.

Ngay từ nhỏ, nghe mẹ kể và xem những tấm hình cha, hình con tàu, và trận hải chiến bi hùng cha vĩnh viễn không về, Hải Miên thường mơ những giấc mơ về cha. Càng lớn lên các hình ảnh giấc mơ càng rõ dần như một kết nối kỳ lạ mà cha cô muốn con gái yêu hình dung được cái khoảnh khắc chính cha cùng con tàu chìm vào giấc ngủ vĩnh viễn trong lòng biển khơi.

 
 Ảnh: st

Cô đã vẽ, cùng chìm theo con tàu là những mơ ước, những ý nghĩ cuối cùng của cha, về một  ngày thanh bình, về hình bóng những người thân yêu…

Đó là người phụ nữ trẻ, xinh đẹp, tóc thật dài ẩn hiện quanh con tàu, khi thì đang chìm, lúc đã nằm yên dưới đáy biển. Người phụ nữ có vầng trán sáng đẹp vẻ thông minh, thanh thản như những áng mây mùa hè trên bầu trời nhẹ nhõm. Trên các bức tranh, dù ở tư thế nào, bố cục nào, người nữ cũng ở trạng thái khỏa thân mềm mại như chở che, như dâng tặng.
Đó là mấy cánh bướm vàng bướm trắng sáng lên hư ảo trên nền biển lam tối và mấy mảnh vỡ con tàu.

Hệt như thuở nhỏ, cô bé con Hải Miên mê mẩn những cánh bướm thật lành thật đơn giản sắc màu ấy chập chờn trên lối cỏ, mê đến mức trưa nào cũng đi học về trễ, có lần bị mẹ tìm tới nơi đét cho mấy roi. Đến giờ Hải Miên vẫn còn thích những con bướm luấn quấn ham chơi trên cỏ hoa. Ngọn đồi quá nhiều bướm, có lúc chúng lất phất cuốn vào nhau từng món như trong một vũ hội nào đó. Nhiều lần cô mải ngắm những vũ điệu im lặng bướm cả giờ, quên vẽ. Và bướm như thật như mơ đã vào tranh cô lúc nào không rõ, những con bướm vàng bướm trắng bên con tàu chiến chìm sâu dưới đáy biển.

Phần thế giới còn lại trong tranh cũng quen thuộc: những cây rong biển, mấy con hải quỳ, cá, sao biển… được bố trí khá ngẫu hứng khiến mỗi bức có một nét độc đáo riêng.

3.
Quân bất ngờ nhận ra nét quen dưới một tán duối rộng: người nữ mặc váy dài bằng chất liệu voan. Cô đang chăm chú vẽ. Hôm qua anh đã xác định vị trí này trên ngọn đồi sẽ là ga đầu mối trên cao của cáp treo. Anh cùng các trợ lý sáng nay sẽ đo đạc mặt bằng chi tiết khu vực này. Càng lại gần, anh càng ngờ ngợ. Và đúng là người phụ nữ xinh đẹp hôm qua trên thuyền du lịch thưởng ngoạn vịnh Xuân Đài. Thì ra cô ấy là họa sĩ.

Người phụ nữ cặm cụi vẽ, thỉnh thoảng lùi ra xa xa ngắm nghía rồi đi nhanh vào hí húi tiếp tục công việc. Mỗi lần như thế, những đường cong mềm mại trên thân hình cô thật uyển chuyển, đường viền đăng- ten diềm váy cô lại xao động như sóng. Công việc cuốn hút cô đến mức lúc nhóm Quân đến nơi cô vẫn không hay. Anh chủ động chào, người phụ nữ ớ ra một chút rồi ngường ngượng chào lại, vẻ mặt ngơ ngác vì sự xuất hiện của ba người đàn ông.

Quân giải thích công việc anh đang làm như một lời xin lỗi. Cô lịch sự bảo không hề gì rồi thu dọn giá vẽ, lững thững đi xuống đồi. Anh ngơ ngẩn nhìn theo dáng đi uyển chuyển, diềm váy dợn sóng của cô. Anh bỗng gọi với theo rồi đi nhanh lại bảo cô cứ tiếp tục vẽ cho xong bức tranh, anh đi làm chỗ khác. Cô mỉm cười, lắc đầu nhè nhẹ rồi tiếp tục đi xuống. Bỗng nhiên Quân thấy buổi sáng trên đồi cỏ hoa nhàm tẻ hẳn. Cô gái đã đi khuất từ lâu anh còn đứng tần ngần.

Hôm sau gặp ở buổi sáng buffet, Quân biết cô không đi cùng nhóm tour. Anh lại ngồi cùng bàn làm quen. Anh giới thiệu tên mình. Cô cũng vậy. Cô cởi mở hơn anh nghĩ.

- Chuyện hôm qua tôi áy náy quá, làm mất cảm hứng của cô.
- Anh chắc còn ở đây lâu?
 - Công việc của tôi mới bắt đầu, cô vẽ được nhiều chưa?
- Tôi chỉ vẽ cho mình thôi mà.
- Tôi rất thích xem tranh. Có phải mấy triển lãm chung những bức ký tên tác giả ‘‘Miên’’ là của cô?… Tôi có đọc và được xem vài lần trên báo.
- Nó không còn nữa.

Đôi mắt rất sáng đẹp của cô chợt có một bóng mây thoáng qua. Quân cố nén câu muốn được xem những bức tranh cô mới vẽ. Anh sợ cô từ chối và như sáng qua cô đã không quay lại mỏm đồi.

Mấy ngày sau anh thường chủ động sóng bước cùng cô từ nhà hàng về biệt thự Hoa Cẩm Chướng cô ở. Chuyện phiếm hoặc có khi chỉ im lặng đi. Khi cô lịch sự cám ơn và chào vào nhà, anh mới quay về nơi ở hướng ngược lại của mình.
Hai người vẫn gặp nhau hàng ngày như vậy, cũng gặp tình cờ ngoài bãi biển nhưng cô thường chủ động tách ra bơi về phía gành. Anh không dám bơi theo. Nhưng bao giờ cũng sẽ lên cùng lúc với cô để được cùng chuyến xe điện chở về. Một lần cô rủ, anh thích lặn không, vậy mai nhớ mang theo kính.

Có anh cùng lặn, cô đã men dần theo vách đá khám phá những vũng sâu hơn. Nước trong vắt có thể nhìn xa hàng chục sải và thế giới tĩnh lặng cứ dẫn dụ cô đầy mê hoặc. Cô cứ mỗi lúc một miên man trong nối tiếp những trập trùng mời gọi, càng lúc chút rợn ngợp ban đầu càng nhường chỗ cho cảm giác thân thiết và hân hoan. Anh đã đến sát bên cô, chạm nhẹ vào vai cô ra hiệu trở về. Cô ngoi lên mặt nước ngơ ngác thấy đã quá xa gành. Cô ngơ ngác như vừa qua một giấc mơ. Trên đường về cô nói, cám ơn anh. Anh thấy lòng rộn lên niềm vui được nghe cô nói lời dịu dàng thân thiết.

Rồi cũng chính cô đổi cách xưng hô:
- Anh Quân thích xem tranh à? Lúc nào rảnh qua phòng em ngó thử rồi góp ý nhé.

4.
Hải Miên đã pha sẵn bình trà. Cô đang mở đĩa nhạc ‘‘I dreamed a dream’’ của Susan Boyle. Giai điệu day dưa thâm trầm và tha thiết cùng giọng hát như lời tự sự, tinh tế và đầy cảm xúc của cô ca sĩ người Anh khiến buổi sáng mát trong thêm dìu dặt êm đềm. Quân xúc động nhận ra làn hương nhẹ nhàng, tinh tươm rất riêng của căn phòng. Đã lâu lắm rồi, từ ngày chia tay Thúy và hai con, anh không một lần được hít thở cái không gian đầy quyến dụ và mơn man như thế này.
- Anh uống trà. Cô đẩy nhẹ cốc nước về phía anh, mời, rồi khoát tay về đám tranh xếp dựa vào tường. Tí anh xem thử, chán lắm, tranh buồn xo. Em chỉ vẽ biển thôi, mà toàn trong lòng biển.


Ảnh: st 

Anh lặng ngắm cô, ngây ngất trước vẻ yêu kiều, tinh tươm trong từng nét trang điểm kín đáo, bộ áo váy sang trọng, làn hương nhẹ đưa cùng âm nhạc dịu êm như một giấc mơ hoa. Cô mỉm cười, thở ra nhè nhẹ. Hồi lâu mới bảo, anh tới để xem tranh hay để ngắm người. Quân cười thoáng ngượng nhưng lâng lâng niềm vui và lại phía những bức tranh. Anh bày từng bức dựa vào vách, vào thành giường. Toàn tranh sơn dầu, mười một bức. Bức tranh dang dở hôm nọ vẫn chưa hoàn thành. Tất cả thật ấn tượng, lòng biển không rợn ngợp, mà thân thiết, xa vắng và thật buồn. Anh lặng người trước một vùng biển riêng đang đồng vọng thứ âm thanh đầy kiêu hãnh của cô đơn, của tịch mịch. Và người nữ…

- Mẹ em đó. Cô đã ở bên cạnh anh, đón lời.
- À, vậy em là một bản sao hoàn hảo.
- Mẹ cũng chỉ mình em. Năm đó mẹ mới hai ba tuổi. Mẹ không tái giá.
- Mẹ anh cũng vậy. Anh còn một người chị nữa. Chuyến đi cuối cùng của bố, anh cũng mới mấy tháng tuổi.

Hai người kể chuyện người cha qua mẹ mình. Những mảng rời và thiêng liêng.
- Miên không vẽ tranh lụa nữa à? Mấy triển lãm trước em vẽ lụa và dán giấy thôi mà?
- Em đã xếp cất bốn mươi mốt bức tranh bị đâm nát vào cái thùng giấy cột chặt lại rồi. Anh ấy, à, chồng cũ của em đó, đã dùng dao phá hủy tất cả trong một cơn say và ghen tuông.

Quân đớ người không biết nói gì. Cô tiếp tục bằng giọng ráo hoảnh:
- Anh ấy làm kinh doanh, lo cho mẹ con em khá chu toàn vật chất. Nhưng không muốn em làm nghệ thuật. Lần đó em đi dự một trại sáng tác mỹ thuật toàn quốc, ảnh dùng đủ cách để ngăn cản. Em đã bực dọc và kiên quyết tham gia. Kết quả là khi em về, lời qua tiếng lại một hồi rồi xảy ra vậy đó. Em ngồi lặng im kinh hãi nhìn ảnh vung dao điên dại. Hôm sau em đưa đơn. Ảnh năn nỉ nhưng biết em đã quyết, ảnh ký. Con gái em chọn ở với mẹ nhưng em khuyên nó sống với ảnh, một phần ảnh rất thương con và có điều kiện lo cho nó hơn, một phần em và con gái quá hiểu nhau, nó ở đâu mẹ con em lúc nào gặp nhau cũng được, gặp qua điện thoại nữa. Mẹ con em gặp nhau hoài…

- Anh không hình dung được đâu, những tác phẩm ấy em vẽ trong mấy năm trời… Tâm huyết em, những mơ mộng em, những yêu thương em… Em vuốt xếp từng tấm lụa và những mảnh giấy rách rơi trên nền nhà mà nghĩ có thể chết ngay cũng được. Mẹ em đã đứng đó chứng kiến tất cả, bà im lặng ngồi xuống giúp em thu gom những mảnh tranh. Nhìn mái tóc bạc của mẹ, em tự nhiên bật khóc. Từ lúc này chẳng hiểu sao người cha phong độ, tài hoa cùng chuyến tàu oanh liệt ấy cứ ám ảnh em khôn nguôi. Và nhiều lần cha về bên em trong những giấc mơ. Thật lạ là bao giờ cũng thấy cha cười nụ cười yêu thương và mãn nguyện trên nền cảnh đứt quãng con tàu và hải trình bi tráng… Như một vỗ về động viên, như một kết nối bí ẩn mà cha gửi gắm cho em, ký thác nơi em. Em nghĩ mình phải sống, phải vẽ về cha và con tàu. Về biển của đau thương mà tự hào một thời chưa xa…

Quân ngồi lặng nghe cô, xúc động và ngưỡng mộ, và niềm thương cảm dâng đầy. Anh đưa tay áp lên bàn tay mềm mại đang run lên trên bàn. Anh định nói một điều gì đó mà không thể.

Mấy ngày sau anh thường ghé lại cô uống trà hoặc mời cô cà phê tối, hoặc đi dạo loanh quanh. Khu resort đêm lãng mạn ánh đèn vườn và con đường thoai thoải dốc khi ken dày bóng cây khi thoáng đãng lối hoa. Đêm râm ran tiếng côn trùng và day dưa hương hoa ngọc lan, hoa nguyệt quế. Và làn hương thật khẽ, thật kín đáo từ cô gái giờ đã trở nên thân quý với anh vô cùng.

5.
Quân đi Vũng Rô đốt hương viếng bố, anh rủ Hải Miên đi chơi cho biết, rủ cầu may vì anh muốn có nhiều dịp gần cô. Cô ngần ngừ như tính toán điều gì rồi đồng ý. Quân bố trí công việc cho hai cộng sự rồi lái chiếc Land Cruiser của công ty đưa cô đi. Anh ghé Tuy Hòa mua hoa và hương, một ít trái cây.

Anh đưa cô vào Phòng truyền thống khu di tích để chào người quản lý cho lịch sự, không ngờ cô xem rất chăm chú. Cô đứng thật lâu ngắm tấm ảnh người thuyền trưởng mặc áo thường dân có gương mặt khắc khổ và ánh nhìn đau đáu đến nao lòng. Cô ngắm con tàu nhỏ nhoi lành hiền như tàu cá. Và nhìn các sơ đồ vẽ lộ trình các chuyến tàu không số.

Họ giỏi thật, cô như nói với chính mình, tàu vậy mà có chuyến vòng ra ngoài đảo Hải Nam đi trên hải phận quốc tế vượt qua vĩ tuyến 17 mới cắt vô các tọa độ trên bờ. Những thủy thủ ngoài bắc thời ấy thật tài ba! Cô lấy máy ảnh ra ghi hình cẩn thận, cả những bảng thuyết minh cần thiết.

Anh bày trái cây, lấy mấy nhánh hoa cắm vào lục bình rồi cùng cô dâng hương ở Đài tưởng niệm. Rồi họ men theo lối đi xuống nơi con tàu bị đánh đắm. Người ta xây một vỉa bằng rộng có lan can bao quanh cho du khách tham quan và người tới viếng. Từ đây cách chỗ yên nằm xác con tàu khoảng năm chục mét, trên mặt nước neo giữ cái phao lớn ghi tấm bảng ‘‘Di tích tàu không số- Cấm xâm phạm’’.

- Bố anh nằm ở đấy. Anh vừa chỉ cái phao vừa đốt bó hương. Cô nhìn bao quát Vũng Rô xanh thắm, núi non quanh quanh hiểm trở.  Ngay bãi tập kết này cũng lô nhô rừng cây và ghềnh đá. Thật phi thường, cô tự nhủ. Hai người chia nhau cắm hương rồi tung những bông hoa ra xa. Những bông hoa nhỏ điểm sắc trên góc Vũng Rô lấp lóa nắng.

Cả hai im lặng trên suốt đường về.

Họ cũng gặp nhau như mọi lần, khi ngồi cà phê, khi đi dạo. Nếu là ban ngày, bao giờ họ cũng lên tới đỉnh đồi hôm gặp nhau lần đầu, nơi có thật nhiều bướm bay. Một lần trên đường lên đồi, cô chỉ hàng dâm bụt hai bên vươn ra những đóa như những loa kèn trỗi sắc, bảo, hồi nhỏ em ăn không biết cơ man nào là hoa dâm bụt, hoa hồng dại ven đường. Năm đó mẹ em chuyển lên Đà Lạt theo cơ quan, tuổi bảy, tám, đi học về, cặp vở sau lưng, em cứ ghé vào hàng rào vệ đường ăn say sưa những bông hồng bông bụt.

Mẹ em đánh mấy lần và nhắc mãi lời cấm, cả dọa trong hoa có độc, ăn sẽ mọc lông lá như khỉ… Nhớ vài lần rồi quên, em cứ ăn không cưỡng được, chắc cả ngàn bông hoa trong người… Hồi đó Đà Lạt còn nguyên sơ đẹp lắm anh à. Quân á lên một tiếng rồi ngừng câu định nói. Giờ anh hiểu vì sao người cô thoảng làn hương rất riêng chứ không hẳn hương mỹ phẩm.

Mấy lần gặp nhau sau, Hải Miên ít nói hẳn. Ánh nhìn của cô cũng là lạ, khi thật nồng nàn khi xa vắng. Cô vẫn vẽ thêm mấy bức tranh nữa, và bảo sắp xong kế hoạch. Quân định nói với cô những điều muốn nói mà cứ mãi trùng trình.

Sáng nay chỗ ngồi quen thuộc của cô trống vắng. Đã gần hết giờ ăn sáng cũng không thấy cô ra. Anh định gọi điện cho cô thì bà tổng giám đốc vừa tới đưa cho anh phong thư, bảo Hải Miên về Sài Gòn rồi, nó gửi thư này cho cậu. Anh sững người nói lời cám ơn và cất phong thư vào túi áo rồi đi vội về phía đỉnh đồi như kẻ ngớ ngẩn. Qua mỗi góc quanh, anh đều hy vọng bất ngờ thấy cô. Nhưng không phải một trò nghịch, kia đã là tán duối buổi đầu anh gặp cô chăm chú vẽ.

Anh run tay bóc thư. ‘‘Anh Quân thân thiết của Miên. Em phải viết thư để chia tay anh vì không thể gặp anh mà đi được. Cám ơn anh những ngày ta quen biết nhau. Anh đã cho Miên thật nhiều niềm vui và những chia sẻ hơn mọi ước ao về một tình bạn, một tri âm. Và nhất là, dù từng đọc từng biết, nhờ anh trong em giờ mới có thêm những con tàu khác của đất nước mình, đầy tự hào và cảm phục, thứ tình cảm tự nhiên trước đây em chưa có. Giá mà có thể mơ ước nhiều hơn, nhưng thôi đành vậy. Hãy coi như một duyên may trong đời. Em về để chuẩn bị cho một triển lãm mỹ thuật cá nhân đã đăng ký. Chúc anh nhiều niềm vui trong sáng tạo và hạnh phúc. Em, Hải Miên.’’

Không đâu Miên ơi, anh kêu lên trong lòng, anh chưa kịp kể cho em nghe rằng anh cũng đang một mình thì hạnh phúc làm sao có được. Thúy đã đưa hai con đi Mỹ theo diện H.O. Anh không thể đi được vì bố anh mẹ anh đang ở trên đất nước này, đất nước đau thương và anh hùng bố anh góp cả xương máu…

Anh lấy điện thoại gọi cho Hải Miên như một bấu víu. Cô đã khóa máy. Anh ngơ ngẩn nhìn ngọn đồi đầy nắng và thật nhiều những cánh bướm luấn quấn trên giăng giăng cỏ hoa. Những con bướm nhỏ thật hiền, thật hồn nhiên vẫn còn đây trên đồi. Miên ơi, em biết không?

6.
Mấy lần gọi Miên chỉ nhận được tín hiệu không kết nối, anh biết cô đã thay số.  Hỏi bà tổng giám đốc, bà cũng cho biết địa chỉ nhà cô mới đây nghe nói đã chuyển. Đành chờ một thông tin, dù mơ hồ… Và có thật: trang báo mạng đăng tin nữ họa sĩ Hải Miên triển lãm phòng tranh, chủ đề ‘‘Biển của thời xa vắng’’ ở Trung tâm… từ ngày tháng…

Anh đến nơi đã quá 6 giờ chiều. Còn một ít người xem. Những bức tranh quen thuộc đã từng xem… Không thấy cô đâu. Chỉ còn cách xem tranh, những bức tranh được bày biện trong không gian và ánh sáng phù hợp đã khác rất nhiều, ấn tượng hẳn lên. Bất ngờ anh gặp bức tranh lạ hẳn, bức vẽ một con tàu trên mặt nước. Tàu không số! Con tàu cô chụp hình ở Vũng Rô. Phía  con tàu hướng đến sát biên tranh vòng kín lên góc trên là đôi mắt đau đáu của người thuyền trưởng và không gian như quầng lửa. Con tàu nhỏ bé vững chãi đi tới trên nền biển xanh tối, dậy sóng. Bức tranh tạo một ấn tượng thật đặc biệt trong tổng thể. Tất cả đều chú thích ‘‘Biển của thời xa vắng 1, 2, 3…, đến hết.

Quân cứ đứng tần ngần giữa phòng tranh lòng tràn ngập niềm tin rằng anh sẽ gặp được cô, sẽ nói với cô những điều cần nói. Và sẽ không quên kể cho cô nghe sáng ấy, trên đồi thật nhiều bướm bay…

Trại viết VNQĐ Sao Việt - Phú Yên, 20-4-2012
LÊ HOÀI LƯƠNG
(nguồn:vannghequandoi)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét