thơ của Nguyễn Văn Chương
Tạo hóa hẳn đa tình
Sinh ra hòn trống mái
Người đi không trở lại
Sinh ra hòn vọng phu
Còn kiếp người phù du
Sinh ra hòn phụ tử
Nơi thủy tận sơn cùng
Chỉ gió cuồng sóng dữ
Khi đá cũng yêu nhau
Thơ nghìn bài muốn tặng
Đi tìm chồng -chết đứng
Người qua tuôn lệ sầu
Ôi phụ tử tình sâu
Đạo làm người là thế
Nhưng dìu nhau đi đâu
Nơi chân trời góc bể
Ẩn ức gì bi phẫn
Xui kiếp người lang thang
Khiến cha con lận đận
Trước trập trùng đại dương
Nếu sống nhờ thác gửi
Thì đến phút lâm chung
Điều gì cha trăng trối
Để con không hãi hùng?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét