...Chỉ có trời là lớn nhất -Khổng Tử

Chủ Nhật, 10 tháng 7, 2011

Trước hòn Vọng Phu

  ( Đỉnh Ngũ Chỉ Sơn ,SaPa ,ảnh Ngọc Bằng )
thơ của Văn Trọng Hùng


Ta cúi đầu trước tình yêu của nàng
Ta cúi đầu trước lòng chung thủy của nàng
Bồng con chờ chồng mà hóa đá
Nhân gian kim cổ được mấy người?



Những áng mây vì nàng mà trôi chậm lại
Những người đàn bà vì nàng mà tiết hạnh hơn
Những đóa hoa vì nàng mà bốn mùa thao thức
Đất nước vì nàng mà thêm những trang thơ

Ta chỉ thương đứa bé kia
chưa biết mặt cha
chưa biết tình yêu
chưa biết lòng chung thủy
Sao
phải hóa đá cùng nàng?

            Lời của chủ nhân blog :
Đây là bài thơ hay về đề tài rất cũ nhiều thế hệ văn nghệ sĩ  đã viết trên tất cả thể loại văn học ,nghệ thuật .  Nó hay chính là cách thể hiện tứ thơ của anh  không giống ai nên mới. Tôi nghĩ tác giả đã thấm thía sâu sắc,nỗi đau trong tâm can những nàng Vọng Phu như chính nỗi đau của người ruột thịt.Nỗi đau thật sự chứ chẳng phải là “vọng”,đã thôi thúc anh bật những câu thơ cảm thán : “Ta cúi đầu …được mấy người? ” Đoạn đầu của bài thơ là một câu hỏi ,đưa người đọc cuốn theo ý của thi nhân có cái gì đó buồn sâu thẳm!....Vọng Phu! Vâng ,một quốc gia với ba lần Bắc thuộc ,một thế kỷ chống giặc ngoại xâm ,ba mươi năm chiến tranh nội tại giải phóng dân tộc!...Bao người mẹ “ vọng con”,bao người vợ “vọng chồng”(vọng đàn ông) …Tất cả gộp lại là “Nàng Vọng Phu”.Tình yêu ,tuổi thanh xuân bị “hoang phế!”Ôm con chờ chồng .Một đời giang dở ,trái tim héo hắt , khô cằn như đá .Đất nước này không biết có bao nhiêu  nàng Vọng phu từ Mục Nam Quan đến Mũi Cà Mâu?Hình tượng “Nàng Vọng Phu”  đã ngấm vào trái tim ,khối óc dân VN. Trong binh đao ,khói lửa ,người phụ nữ chịu nhiều đau thương nhất ,mất mát nhất .Họ đáng được tôn vinh và  phải tôn vinh họ…Đoạn giữa bài thơ tác giả đã thăng hoa trong ba câu thơ tài tình,lặp đi ,lặp lại ba lần “những”.Nhằm gợi cho người đọc liên kết hai lần “cúi đầu ”để cộng hưởng giá trị của nàng Vọng phu.  Đó là :
            * Thiên: “Những áng mây vì nàng mà trôi chậm lại”
            * Địa: “Những đóa hoa vì nàng mà bốn mùa thao thức ”
            * Nhân: “Những người đàn bà vì nàng mà tiết hạnh hơn”.
Người ta ,tồn tại ,phát triển bao giờ cũng gắn kết “Thiên cơ ,Quốc vận ,Mệnh nhân”.
Máu của bao thế hệ người Việt Nam ,mấy ngàn năm đã đổ ,cũng bấy nhiêu đó cảnh chia xa !Vọng phu là truyền thuyết ,là hình tượng ảo song rất thật trong kiếp nhân sinh .
Tâm trạng bài thơ là buồn .Phần kết bài thơ rất mới và hay,nhà thơ lại đưa ra một câu hỏi oan trái,  ai oán... Nhưng đầy tính nhân bản ,tưởng ai cũng hiểu, song  không dễ trả lời .Với tôi ,anh đã khiến tôi ứa lệ !Tôi cũng chẳng hiểu tại sao mình khóc .Tôi chỉ bỗng dưng nhớ lại bao lần vuốt mắt chôn cất những người lính trẻ chưa biết yêu và được yêu,  trên miệng “ lún phún lông tơ ”trở về Đất mẹ.  Họ, đá hoa cương của mẹ Việt Nam…!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét