...Chỉ có trời là lớn nhất -Khổng Tử

Thứ Bảy, 25 tháng 6, 2011

Người xứ thơ tiên

                                             thơ Nguyễn Nhược Pháp  

     Chùa Hương không gặp gỡ
rừng mơ chắc đã mơ?
Lời còn trong hơi thở
giai nhân cùng người thơ.
 

Phải người từ xưa nhớ
phảng phất nỗi sương mờ
hay vẫn người mấy thuở
tích cũ miền cổ sơ
thần linh chung chỗ ở
voi, hổ đến hầu cờ
cá, cua lên bờ thở
rắn ngủ cùng bé thơ
tiểu đồng giọng chưa vỡ
mơ những điều vẩn vơ.
Bồng đảo hương chưa mở
tiên nữ còn măng tơ
xiêm rơi chưa mắc cỡ
cửa động then hững hờ
 
Chèo vui đêm xuân lỡ
thuyền lạc dưới trăng mờ
tiếng trần gian lại ngỡ
Cung Quảng vào đêm thơ
tiên với người ngờ ngợ
bạn cũ tự bao giờ.
Sương vương chưa ai gỡ
thế gian còn tinh mơ
mặt trời chưa cơ nhỡ
trăng chẳng khuyết bao giờ
hoa chưa hề dang dở
nhụy suốt đời trinh sơ
tim chưa hề trắc trở
không biết đến đợi chờ.
 
Động Thiên Trù chợt mở
giật mình bừng giấc thơ
người đi, thơ vẫn ở
rót ngọc đến bây giờ...
 
Kiếp phù sinh: hơi thở
tuổi thọ nhường cho thơ!
(1914-1938)
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét