thơ của Nhã Thiên
Trong bóng và tối của đêm quạnh quẽ
em đốt hương cho giấc ngủ muộn
đâu đó tiếng thằn lằn chắc lưỡi làm
tim đau thắt vói nỗi nhớ cồn cào
Anh đã đi thật rồi
thật rồi như giấc mơ tan
Em cảm giác lần này ta không còn nhau
Trên sân ga ồn ã tiếng người
Anh lặng thinh và em lặng thinh
tự nén uẩn khúc lòng
coi như chưa ai nói điều gì bội bạc
Chỉ có mất mát mới thấm thía hết ý nghĩa của cách chia
Em dằn vặt ngàn lần tự hỏi
có phải mình mất nhau
vì đã quá yêu không
Nhưng chắc chắn anh và em chẳng ai làm kẻ phụ ình
Bây giờ hằng đêm đọng lại tiếng còi tàu thét dài
hòa lẫn tiếng xình xịch mỗi lúc một xa
Em bơ vơ quanh nỗi cô đơn nóng bỏng
tự nhủ lòng chấp nhận đối mặt với số phận nghiệt ngã
và nhất định phải vượt qua chính mình
Để mãi mãi yêu anh
Ngoài kia bắt đầu một ngày
Thời gian chẳng mau chút nào cả
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét