thơ của Phạm Văn Phương
Em về nghe tiếng buồn rơi
Ngoan như chiếc lá hôm trời vào thu
Anh từ cất bước lãng du
Thì như một miếng sương mù rưng rưng
Nhớ con chim yến quá chừng
Em cây thạch thảo mùa xuân muộn phiền
Cũng buồn như tóc em nghiêng
Như vai em nhỏ em hiền như sương
Có hoa sứ rụng sau vườn
Một mai hoa vỡ em buồn không em
Xuân 1974
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét