thơ của Lưu Xuân Thanh
(tranh Tô Ngọc Vân)
Mẹ nói với em, thương con trai
bạch diện thư sinh ra đi có thể không về , nó vẫn cười hào sảng
Mẹ bảo có người thấy anh hành quân ở núi ấy
Biết anh ở nơi xa, chiều mẹ em đưa người lên núi Thiên Thai , chùa Hàm Long , Phật Tích , Tiêu Sơn
may gặp được thằng Tèo của mẹ
Bao năm mẹ mòn mỏi anh vẫn biệt tin , mẹ bảo em sang sông chắc gì anh còn sống
Ngày theo chồng em khóc , mẹ vỗ nhẹ lưng em và cười trong tiếng nấc : ngày vui sao lại khóc hả con
em gục đầu vào ngực mẹ, tìm lại mặn nồng năm tháng cũ của anh
Mẹ chẳng thể đợi anh hồi hương
mẹ đã về trời ngày mười ba tháng bảy.