thơ Phạm Mạnh Hiên
trụ cột phù phiếm
của lũ thằn lằn đực
ngập dấu những hạt tròn lăn
góc trái vách tường luộc chín
một dáng lộ thiên
kéo sâu xuống
nhuộm chiếc lông tuẫn đạo ngày cũ
tìm kiếm mớ tro ướt
như cách xuyên qua tấm lăng kính vụn nát
bờ dốc thổi bùng
vòm mộng du ngựa trắng
xoay 360 độ đã cạn vết xước đầy bóng hình
một khuôn mặt lật lên
ta rơi
bóng con người xuống thấp
(nguồn:tienve.net)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét