thơ Phạm Mạnh Hiên
thứ đồ vật tôi uống
như thể ký ức trắng sũng ướt
bóng tấm gương trơn mượt
lần đầu tôi trườn
giọt rơi ngã tư thuỷ tinh
giọt rơi vệt tóc cắt ngang
tiếng nước đêm mệt nhoài
đứng thẳng xuống những cơn mưa vùi kín
là vòm tro bóng chim
là ngôn từ ngủ lớp mầm đen
tôi uống
một cách bí ẩn
một cách đậm đặc
cái lạnh không bao giờ kết thúc
bao lâu hạt chứa trong đá
khô cạn nước đêm
tôi lướt chùm tay run rẩy
đi tìm giấc mơ
loang lên khuôn mặt màu
thứ đồ vật không ngừng đói khát
khoảng trống xanh
đêm và muối hỗn độn
dưới tầng hầm bầu trời châu chấu
tôi trở về vòng cung
trong chiếc nấm nhuộm trắng
(tienve.org )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét