thơ Đoàn thị Lam Luyến
Em đầy ngộ nhận như tôi
Cũng yêu chí chết cái người mình yêu
Cũng tìm những lối phong rêu
Để rồi bước trật bước trèo uổng công
Mắt thì thăm thẳm mùa đông
Trái tim mùa hạ tấm lòng mùa thu
Mùa xuân ở phía xa mù
mà băng giá biết bao giờ cho tan?
Gặp cơ nhỡ em cưu mang
Em đâu tính đến lỡ làng về sau!
Em đương lấy sóng làm cầu
Khơi xa làm bến ,đáy sâu làm thuyền
Lấy khao khát để làm yên
Đem duyên làm phúc ,lấy tiền làm khinh
Rồi mai em giống chị mình
Lấy bấy nhiêu cái thất tình làm vui...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét